Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

BÂNG KHUÂNG

      Trương Bích Đào
          
Chiều nay ngồi chờ chuyến bay Tân sơn nhất- Hà nội đi công tác , cầm trên tay gói quà cho cô bạn cũ tôi miên man hồi tưởng.....
Ngày ấy chiến tranh , tôi sinh ra ở Hà nội nhưng ba má tôi là người miền nam tập kết .Năm cuối cấp hai tôi vào học lớp chuyên toán Dịch vọng . Cùng học với tôi ngồi sau hai bàn là một cô bạn gái xinh xắn với cặp mắt to đen tròn , hai bím tóc đen và dầy vắt ngang vai .Nụ cười tươi với chiếc lúm đồng tiền đã làm tôi chàng trai mới lớn 14 tuổi đầu ngẩn ngơ mải  cắn bút suy tư khi làm văn giải toán ...Tôi ngô nghê lắm chẳng thế tên tôi là Thôn mà các bạn lại cứ gọi là "thôn nặng " tôi đâu dám tơ tưởng đến ai đành cắn bút suy tưởng vậy ....Thỉnh thoảng cậy chỗ mình ngồi cuối bàn cạnh tường tôi xoay người ngồi nghe thầy giảng nhưng thực tế có điều kiện để tôi liếc xéo trộm cô bạn gái . Cứ như vậy ...ngày qua ngày ....đông qua hè đến năm học đã hết thêm một tuổi mà chàng "thôn nặng " tôi cũng chỉ tiến thêm một bước là liên tục thay bút vì bị cắn vỡ mà thôi .....Kỳ thi chuyển cấp đến chúng tôi lao vào   học thi , rồi tôi đỗ chuyên toán sư phạm còn cô bạn gái chuyển ra trường ngoài học ,thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè, tôi cũng chỉ dám thăm hỏi qua loa. Tốt nghiệp phổ thông tôi sang Ba Lan học còn cô bạn gái ở Tiệp Khắc. Đến hè, lưu học sinh các nước giao lưu dễ có điều kiện nên tôi lại hồi hộp tơ tưởng.... không ngờ cô bạn bị ốm phải về nước làm tôi chỉ còn nước mua sẵn cả hộp bút mà thôi...
Tốt nghiệp đại học tôi bay thẳng về miền Nam vì sau giải phóng, gia đình tôi đã trở lại quê. Nhận công tác ở thành phố Hồ Chí Minh, điều kiện đi lại khó khăn, tôi không ra Bắc được và công việc cuốn hút đã làm tôi giật mình khi nghe tin cô bạn lấy chồng...
Thế rồi tôi cũng lập gia đình, vợ tôi trẻ trung, hiền lành và xinh đẹp. Nàng là đích ngắm của bao chàng trai thế mà lại để ý đến anh chàng "Thôn nặng" là tôi nên đám cưới được tổ chức ngay tắp lự..... Tôi hạnh phúc với gia đình mình và kết quả là hai thiên thần ra đời, xinh đẹp như mẹ nó và thông minh như tôi (đặc biệt không kèm dấu nặng)...
Giờ đây, hơn 40 năm trôi qua, tôi hăm hở cầm gói quà xuông sân bay, gọi taxi chạy thẳng đến nhà cô bạn,,,, Thế nhưng, đặt chân xuống xe mọi hăm hở của tôi biến đâu mất, Đường vào nhà có hơn 100m mà sao xa và khó đi thế... Cuối cùng cũng đến nhà... Bấm chuông....Trao quà cho bạn... và "Xe đang đợi, tớ phải đi ngay để kịp họp. Cho gửi lời hỏi thăm các bạn và bọn trẻ...".. quay lưng rảo bước ra phố. Suy cho cùng tôi vẫn mãi là "Thôn nặng" mà thôi......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.