Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Những nẻo đường bán xà phòng



Trương Bích Đào

Con gái tôi đi Đức học thạc sĩ luật. Sau ba năm học và một năm làm việc trên đất Đức cháu quyết định ở lại . Chiều con ( Nói thẳng ra là không khuyên được ) vợ chồng tôi đành chấp nhận để con “Thân gái dăm trường xứ người”.Đầu tiên cháu làm việc cho một vài công ty mà chủ là người Đức hoặc người Việt sau đó thì bỏ hẳn và chỉ chí thú vào việc làm xà phòng thiên nhiên . E ngại mẹ không tán thành cháu tự quyết định chung với hai cô bạn cùng học đại học chuyển xà phòng và các sản phẩm dưỡng da về Việt nam bán .Biết tính cháu tôi không hỏi han và tham gia gì nhiều chỉ nhắc con phải cẩn thận . Đột xuất tôi nhận được báo cháu sẽ về Việt nam sáu tuần . Hoá ra việc buôn bán của cháu với các bạn gặp trục trặc . Vốn cháu chuyển về cho các bạn bán và thu tiền . Hàng cứ chuyển còn tiền chẳng thấy đâu . Thương con ngoài thời gian nghỉ tết tôi cùng cháu đi khắp Hà nội và thành phố Hồ chí Minh để tham khảo thị trường . Buổi tối về nhà nhìn con ngồi bên đống xà phòng hỏng do bảo quản không tốt , tháo ra bọc lại , hít hít ngửi ngửi , thu thu xếp xếp , mặt thì cứ đần ra cho đến tận một hai giờ sáng . Đau xót nhìn con gầy rộc và phát ốm vợ chồng tôi quyết định tham gia bán xà phòng cho con .

Việc đầu tiên là chuyển căn phòng của cháu ở tầng hai thành Showroom . Ngay việc này cũng không được đồng thuận nhưng tôi và cháu vẫn quyết định làm .Tiếp theo là việc quay phóng sự trên truyền hình , làm lại trang web và đặt in danh thiếp . Số xà phòng cũ bố cháu nhận phân loại để xử lý . Bánh nào còn tốt thì tháo ra bọc lại , dán lại nhãn mác mới . Bánh nào kém chất lượng thì dứt khoát loại bỏ để dùng dần hoặc cho bạn bè thân thiết .

Do quản lý kém nên loại hàng tốt thì còn ít , mà đa số là hàng bị hư hỏng Hàng bán chạy thì lại không có. Tôi cố gắng động viên cháu và cho đến khi cháu quay trở lại Đức thì công việc xem ra cũng tạm ổn . Vợ chồng tôi nhận việc bán hàng cho cháu bởi lẽ cũng chẳng còn ai , chẳng dám tin ai nữa và thế là hai vợ chồng lúc thì là Giám đốc , khi lại là nhân viên bán hàng kiêm thủ quỹ, cuối tháng lại là kế toán trưởng . Được cái cả hai vợ chồng đều chịu khó nên công việc cũng dần dần đi vào nề nếp và bắt đầu có nhiều khách mua . Số hàng tồn cũng chẳng mấy chốc đã được giải quyết hết .

Vì là bán hàng trên mạng nên nhiều khi cũng phải đi giao hàng cho khách Việc chuyển hàng lắm khi cũng tức cười ( mà cười ra nước mắt) : Khách chỉ mua có hai bánh nhỏ , tổng cộng là chín mươi nghìn đồng mà phải đem giao cho khách vào buổi trưa theo yêu cầu . Trời nắng nóng 39 - 40 độ mà vẫn cứ phải đi Khách bảo ở phố Trần Hưng Đaọ, cứ chắc mẩm ở ngay chỗ Ga Hà Nội, ai ngờ phải đi mãi hết phố xuống tận cổng Bệnh Viện 108 mới tới nơi. Khi đưa hai ba bánh xà phòng cho khách “ Sao nhỏ thế ?” Thế là lại phải tươi cười vồn vã : Loại Mini có ba mươi gam thôi mà chị ! Hai bánh được chín mươi nghìn đồng cộng với mười lăm nghìn tiền ship , cộng lại là một trăm linh năm đồng, vừa đi vừa về dưới nắng nóng gay gắt mất hơn một giờ đồng hồ , ba cuộc điện thoại , tiền xăng xe không đủ , ấy vậy mà vẫn phải tươi cười cám ơn “thượng đế ” , chẳng dám cáu gắt và không quên dặn lại : - Khi nào cần , chị cứ gọi điện thoại nhé !

khách đặt hàng phải giao ở ngõ 3 - Lương Ngọc Quyến (bốn bánh nhỏ nhưng cũng không xa lắm , phải chịu khó vậy ). Loanh quanh dạo đi dạo lại hết phố cổ chẳng tìm thấy ngõ 3 đâu. Đỗ xe, tháo mũ, đeo kính, lấy điện thoại , giấy ghi địa chỉ và số điện thoại. Bấm máy lần 1 , không có ai nghe . Sau 5 phút bấm lại lần 2 cũng vậy . Mười phút thư giãn ngắm phố cổ . Bấm lại lần nữa mà vẫn tút tút kéo dài. Trời ơi là trời , trước lúc đi mình đã điện thoại cho họ rồi cơ mà - Bảo phải mang ngay trong vòng 30 phút . Thế mà lại không ai nhấc máy , nhà lại không tìm được . Hoạ vô đơn chí , thôi đành cầm địa chỉ nhờ ông xe ôm đứng cạnh xem hộ . May quá , ông ta bật cười bảo : - Chị ơi ! Địa chỉ này ở Hà Đông cơ , bao nhiêu khách nhầm , tôi phải chở vào trong ấy nên tôi biết . Chị phải đến Thanh Xuân đi thẳng ,gần đến Hà Đông có ngã tư to đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái , sát tay phải là phố Lương Ngọc Quyến.

Theo chỉ dẫn của ông xe ôm , tôi đã tìm được phố nhưng số 3 - 13 - 23 vẫn chẳng có ngõ 3 . Lại dừng xe, bỏ mũ , đeo kính , lấy giấy , lấy điện thoại và bấm . Ơn trời - Có người nghe máy : “Chị phải đi thẳng vào bên trong sẽ thấy ngõ 1- ngõ 2 rồi đến ngõ 3 (không theo số nhà). Theo chỉ dẫn , tôi đến được ngõ 3 nhưng trời ơi ngõ rộng thênh thang mà sâu hun hút. Vậy thì khách ở đâu ? Quy trình lại lặp lại Dừng xe , bỏ mũ , đeo kính…

“Chị đi thẳng sâu vào bên trong em sẽ ra đón vì chỗ em không có số nhà nên khó tìm lắm. May mắn là có chiếc điện thoại di động nên mất mấy tiếng , ơn trời tôi cũng giao được hàng cho khách .

Một lần khác giao hàng khách mua gọi đến đưa hàng đến phố Trần Thái Tôn . Lại trưa nắng, tên phố thì lạ , hỏi thì được biết là ở Cầu Giấy . Nghe thì gần đến lúc hỏi cảnh sát giao thông thì mới hiểu là Nguyễn Phong Sắc kéo dài . Đây rồi , may quá , chắc là giao được ngay . Thấy một toà nhà cao ngất số 38 được mạ vàng to tướng gắn trên nền đá hoa cương đen bóng , tôi nhẩm tính chắc 62 là toà nhà kia . Ai ngờ đi hết cũng chẳng thấy số 62 đâu cả . “Em chỉ nhận hàng vào 1 tiếng nghỉ buổi trưa nên chị phải đến đúng giờ nhé !”

Lại dừng xe , cởi mũ , đeo kính … “Chị đang ở đâu? Chị phải quay ngược lại đi quá rồi !” Lại phải quay lại …42 - 38 … Làm gì có 62 ?. Dở khóc dở cười , mà trời nắng chang chang . Điện thoại tiếp : “Chị ơi em ở bên này đường cơ , toà nhà Ngân hàng to tướng đấy” . Nhìn sang bên kia đường : Thôi chết tôi rồi , số 62 lừng lững ngay trước mắt mà tôi không biết . Thì ra bên chẵn là số của Nguyễn Phong Sắc cũ . Còn Trần thái Tôn thì lại chuyển thành bên lẻ . Hú vía trao được hàng cho khách ,lại vội quá không mang tiền lẻ nên không có tiền trả lại cho khách , đổi cho ai bây giờ ? May sao “ở hiền gặp lành” , chú bảo vệ trông xe thương tình đổi hộ cho giúp .

Lại một lần khác khách hàng ghi trên mạng là số nhà 36 phố Hoàng Mai tưởng dễ tôi đâm thẳng vào đường Hoàng Mai chẵn tay phải 2-4-6…36 đây rồi nhưng chẳng có ai tên đó cả . Người mua tặng quà sinh nhật nên phải bọc quà và trao tận tay . Gọi điện thoại lại tút tút kéo dài . Thở dài ngao ngán đành theo chỉ dẫn của chị chủ nhà 36 vào làng Hoàng Mai xem sao . Loanh quanh luẩn quẩn tìm mãi chẳng được thôi thì quá tam ba bận lại dừng xe dở điện thoại ra gọi . May quá có tín hiệu “ Chị nhầm rồi tôi ở phía ngoài này cơ - Đối diện cây xăng ý “.Quay đầu xe tôi phóng thẳng một mạch một mạch ra ngoài đường chỗ cây xăng , nhìn ngang nhìn ngửa nào có bóng dáng số nhà 36 . Lại cú điện thoại thứ tư. Nhạc ngân dài nhưng may có người nghe máy “chị ơi tôi đứng ở cây xăng mà không tìm thấy nhà chị - có phải chị ở 36 Hoàng Mai không ạ” “Chị nhầm rồi phải quay ngược ra Bạch Mai , nhà tôi ở 36 phố Hồng Mai cơ mà”. Đi ngược lại ra phố Bạch Mai đến ngõ Mai Hương hỏi thăm đường thì anh xe ôm bật cười ( Chị đang đứng ở phố Hồng Mai rồi còn gì) Ngẩng cổ nhìn lên cột điên nặng cái biển phố Hồng Mai lù lù đâu có cần phải đeo kính . Số lẻ bên traí chẵn bên phải đối diện cây xăng là ngôi biệt thự rộng rãi khang trang với biển số 36 thật to , lần này chắc không nhầm rồi nhưng phải cú điện thoại thứ năm . Ra mở cửa cho tôi là một cô gái trí thức vận đồ đầm xinh xắn, chẳng cần hỏi han gì cả nhận túi quà Cô xách thẳng vào trong nhà khỏi cần phải cám ơn vì bận buôn điện thoại “ Mụ xe ôm” ngán ngẩm nhưng cũng thở phào vì đã giao được hàng .Phóng xe về đến Ngã tư sở đang kẹt xe tôi giật mình vì điện thoại reo . Vội dừng xe tháo mũ nghe điện thoại “ Chị ơi sao chị chưa giao hàng cho em à “ Thôi chết tôi rồi lúc nãy giao hàng không ký nhận ( Chị ơi lúc nãy tôi gọi điện chị chỉ dẫn cho tôi đến nhà và tôi đã trao tận tay chị gói quà sinh nhật rồi cơ mà ) “ Túi quà sinh nhật chứ không không phải bàn ghế à - Thôi chết tôi mua bộ bàn ghế nên tưởng chị là người giao còn quà thì nhận rồi thế nhé “ . Hú vía cũng được một phen thót tim . Thôi về nhà cố gắng trêu cháu cười để làm liều thuốc bổ bù lại vậy ….

Lần khác chuẩn bị đưa hai chaú ở Bỉ ra khách sạn để bay vào Huế tôi nhận được cú điện thoại giao hàng tại số 6 Ngô Quyền “ Chị nhớ giao hàng cho em trước 18h nhé “ Nhìn đồng hồ đã 17h kém 10 thôi đành cầm túi xà phòng leo lên ôtô cùng con đưa cháu đến khách sạn ở Lò Sũ . Ngồi trên xe tôi cứ thấp thỏm lo giờ cao điểm kẹt xe lại nhỡ hàng của khách . May quá chia tay các cháu xong mới 17h40 lên xe chạy thẳng đến ngã tư Tràng Tiền -Ngô Quyền . Vừa đi thằng con trai tôi vừa bảo “ Ai lại đi ôtô giao xà phòng hả mẹ .Thôi con đậu xe ở đây chờ mẹ bắt xe ôm vậy nhé “ mở cửa xe 34 số chẵn đây rồi, xe ôm chẳng có thôi đành đi bộ vậy 34-32-30… đến vườn hoa tập kèn cũng không thấy số 6 .Bấm điện thoại nhìn đồng hồ 17h 50 (Chị ở đâu -Tôi ở trước cửa nhà băng Đông dương - Em đang chờ chị ở trước cửa ngân hàng đây ,em mặc cả cây đen đứng dưới cột cờ ..) Ôi mình đang đứng đây làm gì có cột cờ và cô gái mặc đồ đen nhỉ . Nhìn sang phố đằng trước nhan nhản cột cờ của các cơ quan , thôi đành chạy vậy sắp đến cuối phố Lò sũ thì thấy đủ cả : Số 6 Ngô quyền - Ngân hàng - Cô gái vận đồ đen đứng dưới hàng cột cờ . Thở ra đằng tai mà vẫn bật cười vi từ chỗ nhà băng đông dương đến đây còn ba bốn ngân hàng nữa . Lại điện thoại reo “Mẹ đang ở đâu ? Con đang chờ trước cửa ngân hàng đây ! ” . Lần này không còn túi xà phòng nhưng vừa chạy vừa áp tai nghe điện thoại (Phải chạy vì phố này không được đỗ ô tô , nếu dừng xe lâu bị phạt thì chết) . Con lại chờ trước nhà băng Đông Dương . “Alô mẹ thấy xe của con rồi !” . May quá không có ông công an nào . Trời nóng , khắp người đầm mồ hôi , may mà xe có điều hoà nên nhịp tim tôi trở lại bình thường .

Một lần khác, lại trưa nắng . Vừa thiu thiu mơ màng trong giấc ngủ trưa thì điện thoại reo vang : “Chị mang cho em hai lọ dầu mát xa một trăm ml - Mang ngay nhé ! – ba mươi phút à ? Sao chậm thế ? Em ở ngay Ngọc Khánh đây mà ! Đi nhanh lên nhé !”

Vội vàng cho thêm tinh dầu vào kem , đong đầy lọ , dán nhãn mác , mặc quần áo rồi dông xe chạy hết Nguyễn Chí Thanh - Nguyễn Công Hoan - Ngọc Khánh - Ngõ 84 -Hoa mắt không nhìn thấy biển . Dừng xe , cởi mũ , đeo kính rồi bấm điện thoại : “Chị ơi ngõ 94 hay 84 - Ngõ 84 ngược lại” Thôi đành dắt bộ vậy. Hoá ra biển ngõ 84 treo trên cây nhưng không tìm thấy toà nhà số 4 . Lại điện thoại : “Tôi ở 84 Ngọc Khánh rồi đây , là khách sạn , không có tầng 6 và nhà số 4 !”- “Chị đưa địa chỉ cho bảo vệ rồi hỏi kẻo lạc . Đây là ngõ 84 rồi , chị tìm đi !”. Hết ngõ 84 toàn là số lẻ . Bên phải là bờ mương vào phố Nguyễn Công Hoan . Vòng đi vòng lại hai lượt lại điện thoại : “Không phải phố Nguyễn Công Hoan mà rẽ vào bên trái cơ !”Trời ơi! Ngõ mà đường trải nhựa to tướng, số 4 ngay trước mắt vuông góc với số lẻ là một khách sạn to đùng . Dừng xe , qua bảo vệ vào lễ tân : “Cô là mẹ của Ngân anh à ? - Dạ không - Tôi là người quen ! Cô ngồi đấy chờ , cháu sẽ điện cho chị ấy xuống -Cô uống nước không ?”- Dạ không ! Chị ấy nhắn bảo lên thẳng tầng 6 ! Thế thì đợi đấy cháu bảo người dẫn cô lên !

Theo chân cô nhân viên tôi đi thang máy lên tầng và sáu được chỉ vào phòng riêng của Ngân Anh . “Cô ngồi đi , cháu xem nào ! - Sao mà lại hắc thế ?”

“Mùi tinh dầu oải hương là vậy . Nếu chị ngửi thẳng thì sẽ thấy hắc vì tinh dầu bay thẳng vào mũi . Còn khi chị xoa vào cơ thể khi mát xa ,hương của nó sẽ êm dịu ngấm vào cơ thể và chỉ thấy mùi thoang thoảng mà thôi !” “Thế thì cháu không lấy loại hắc nữa , lấy một lọ thôi, hai trăm năm mươi nghìn đồng hở cô ?” “Cô trả lại đi”. Thôi chết ! Vội đi nên quên mất , trong túi chỉ có ba mươi nghìn đồng. Lại phải nhẹ nhàng : “Cô quên không mang theo tiền lẻ , cháu làm ơn đổi giúp !” Vừa chơi điện tử trên máy vừa điện thoại “ Em lên ngay phòng chị nhé “ .Một cô nhân viên bước vào “Chị gọi em” “Đổi cho chị năm trăm nghìn đồng mang ngay lên nhé”. Cặp mắt và bàn tay vẫn không dời trò chơi . Một lát sau cô nhân viên cầm tiền lên “ hai trăm năm mươi nghìn đồng của cô đây - Còn thiếu tiền ship mười lăm nghìn đồng chị ạ - Gần ngay đây mà cũng phải ship à - Đấy là quy định chị đã xem trên mạng chỉ miễn phí khi mua trên năm trăm nghìn đồng - Thế sao cô không nói trước, đây năm mươi nghìn đồng cô trả lại đi . Cô đã nói cô quên không mang tiền trả lại cháu để lần sau cũng được - Không lần nào trả lần đó cháu có ít tiền lẻ đây cô lấy tạm nhé . Cầm năm nghìn đồng (tám tờ năm trăm đồng và một tờ một nghìn đồng) tôi bật cười chẳng nhẽ nói (Cô đưa cháu năm mươi nghìn đồng để cháu đi chặng đuờng cô vừa đi cộng với năm cuộc điện thoại thì liệu cháu có làm không ?) Nhưng thôi vì con tôi vẫn phải nhã nhặn (Thế cũng được ,cháu cứ dùng thử đi nếu tốt thì mời cháu đến Showroom của cô -gần thôi mà ) ….

Mất hơn một giờ giữa trời trưa nắng vừa đi tôi vừa nghĩ : Ngày xưa mình hay nhại giọng ông Tầu “Ai phá sang , lạc rang đây”- Bây giờ gần sáu mươi tuổi mang dòng máu Tầu nên mình vẫn phải giữ nghiệp “Ai phá sang - lạc rang đây” ……….

Hà Nội tháng 7 năm 2011

1 nhận xét:

  1. Đọc xong bài của Đào mình nghĩ không hiểu con cái chúng nó có biết bố mẹ vất vả quá như thế này không? Cha mẹ bao giờ cũng thương con nên mọi chuyện đều cố gắng nhưng ở tuổi gần 60 mà chạy đôn chạy đáo đưa hàng giữa trưa hè thật quá sức. Mong cho tụi nhỏ hiểu tấm lòng của cha mẹ để sống tốt hơn, mãi là niềm vui của cha mẹ.

    Trả lờiXóa

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.