Thứ Tư, 1 tháng 9, 2010

Tôi ốm

Trương Bích Đào

Hôm 28.4 đến nhà Chi cắt xong chiếc quần ngố cho ông xã về đến nhà tôi cảm thấy hơi mệt nên nấu cơm xong không ăn mà đi nằm ngay . Ngày 29.4 tôi phải đón khách ở Sơn Tây về Hà nội để đêm bay đi Tây ban nha .Làm cơm ăn xong đưa khách ra sân bay trở về nhà tôi bỗng cảm thấy người rét run và buồn nôn nên tôi vội thay quần áo và lên giường nằm.Cứ như thế bốn ngày trôi qua tôi không ăn uống và ngóc đầu dược dậy .Con cháu thì đi chơi biển nhân dịp nghỉ tết,ông xã thì không quen chăm sóc người ốm nên 4 ngày trời tôi cứ nằm bẹp như vậy .Sang ngày thứ năm các cháu mới đưa tôi đi viện . Hoá ra tôi bị sốt vi rút nhiệt độ lúc nào cũng dao động từ 39,2 đến 39,8 độ uống thuốc hạ sốt sau 4h tôi lại sốt lại ăn vào lại nôn ra mê mệt như vậy 5ngày nữa , toàn thân tôi đau nhức nhất là đầu . Tôi có cảm giác đầu của mình như sắp sửa vỡ tung ,truyền nước truyền đạm rồi thuốc uống v.v Bác sĩ bảo tôi phải đau đầu khoảng hai tuần nữa thì mới đỡ .Mệt bã người mồm thì đắng ngắt tôi ăn uống mà chẳng biết vị gì .Cơm, cháo ,đường ,thuốc tất cả đều một vị đắng như nhau . Mệt mỏi nằm trên giường ngắm trần nhà tôi tưởng tượng ra tất cả ngôi nhà thân yêu của tôi ,từng phòng , từng phòng , từng đồ vật trong ngôi nhà ,cách bài trí bầy biện hay những vật dụng nhỏ như hộp tăm , cây kim ,sợi chỉ. Hồi trẻ tôi rất thích cuốn ‘Và một ngày dài hơn thế kỷ ‘của nhà văn Nga Ai matốp .Tôi thích chuyện đó bởi tôi yêu nhà văn Nga này Ông đã nuôi dưỡng những giấc mơ thời con gái của tôi . Từ Bông hồng vàng đến người thầy giáo già rồi Và một ngày dài hơn thế kỷ v.v.Ngày xưa đọc truyện tôi mới chỉ thấy cái hay trong văn phong suy nghĩ của nhà văn còn giờ sau hơn ba mươi năm lấy chồng sinh con nuôi cháu cả cuộc đời đã trải dài trong những ngày tôi ốm. Tất cả mọi thứ đều hiện ra trong mắt tôi .Ngày lấy nhau chúng tôi chỉ có đôi bàn tay trắng đúng với từ ‘Một túp lều tranh với hai trái tim vàng’với những ước mơ nhỏ bé đầy thiết thực Một cái xe đạp để đèo nhau đi làm ,một chiếc quạt điện , một cái bóng đèn tuýp hay những thứ xa xỉ hơn như một chiếc bàn là hay một cái máy khâu để may vá .Tất cả ,tất cả đều được đổi bằng mồ hôi và nước mắt của chúng tôi .Nỗi vui suớng của chồng tôi khi kiếm được tiền mua cho vợ một chiếc vòng ngọc ưa thích .Nó chỉ có 400 đồng nhưng là món quà giá trị đầu tiên chồng tôi tặng .Ông xã nói ‘ Em đeo nó cho quen tay khi nào có tiền anh sẽ mua chiếc vòng thật cho em lúc đó quen tay em sẽ không lo bị vỡ ‘. Lúc đó một chiếc vòng thật giá trị khoảng 6 cây vàng gấp 20lần chiếc vòng của tôi .Giờ đây tôi vẫn đeo chiếc vòng ngọc giả mặc dù tôi có thể đổi được biết bao chiếc vòng khác . Cứ như vậy tất cả những vật vô tri vô giác đối với mọi người thì đối với tôi nó đều có hồn có tiếng nói thân thương .Tôi gắn bó chia sẻ buồn đau sung sướng đối với chúng và tôi cũng nghiệm ra rằng cuộc sống của tôi không thể thiếu chúng.Còn con trai con dâu hay những đứa cháu tôi tất cả những cái đó không hề có một chút giá trị tinh thần nào hết.Khi cưới con dâu về mặc dù gia đình không được khá giả nhưng tôi cố gắng sắm sửa cho các cháu tương đối đầy đủ .Khi cháu về chúng tôi cũng như tất cả các đồ vật đều có sẵn trong nhà nên nó cũng hiển nhiên như mặt trời mọc ở đằng đông vậy.Các cháu rủ bạn bè đi chơI trên chiếc ôtô mua bằng tiền của bọn tôi ,con dâu tôi hãnh diện khoe với bạn bè về chiếc túi hàng hiệu hay bộ đồ trang điểm xịn của tôi còn tôi nằm bẹp đây sốt trên 39 độ mà không một lời hỏi han hay một cú điện thoại. Tôi không ghen tỵ hay trách móc gì cả. Lỗi là tại tôi đâu phải tại chúng.Đối với chúng tất cả mọi vật xung quanh đều vô tri vô giác giá trị bà mẹ chồng của tôi cũng chỉ ngang bằng osi khi cần người trông trẻ .Nước mắt chẩy xuôi chứ đâu có chẩy ngược và nếu bạn chỉ có nằm thì nước mắt cũng từ từ lăn trên gò má mà rơi xuống chiếu thôi . Văng vẳng bên tai tôi tiếng gọi đò đêm mưa bão .Đường xa trời mưa giữa đồng không mông quạnh quay trở lại không được mưa đói rét ,nếu có đò sang được sông tôi sẽ về nhà được ăn no ,mặc ấm và được ngủ một giấc ngon lành lúc đó sao tôi mong ưứoc có con đò đến vậy ‘ Đò ơi ‘
Giờ đây vợ chồng tôi đã là ông bà nội đẫ trải nghiệm cuộc đời và cũng đã về hưu ,con đò của chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng có mặt đối với con cái dù đường dài vất vả hay giông bão mịt mùng có thể vì thế mà nó chẳng có giá trị hay một chút hồn nào cả và để hiểu được điều đó tôi đã phải ốm liệt giường .Và nếu muốn trải nghiệm được điều đó bạn hãy thử ốm liệt giường mà xem.,.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.